Thứ Hai, 6 tháng 7, 2009

MẢNH TRĂNG THU

Đêm ngồi lặng lẽ ngắm trăng thu,
Sương lạnh buồn loang...khói mịt mù...
Giá buốt hồn say, sầu chiếc bóng,
Sợ rồi, sợ lắm mảnh trăng lu!


Tôi sợ hết ngày, rồi lại đêm,
Ai đem trăng chiếu tận bên thềm,
Ngẩn ngơ tìm lại bao dư ảnh,
Chuốc lấy đau thương phận liễu mềm.


Xào xạc buồn chi, những lá rơi,
Chắp thêm nỗi nhớ gọi mời tôi,
Thấp thoáng là đà bên dáng liễu,
Cõi lòng bỗng trống trải, chơi vơi...

Muốn bay lên tít tận trời cao,
Quyện lẫn vào mây tiếng thở phào,
Với gió thét gào, cùng vũ trụ
Nói rằng: "Ta hết khổ và đau!!!"

Tôi đã mơ rồi, tôi đã mơ!
Làm sao giết chết được hồn thơ?
Đêm khuya sương lạnh, trăng càng sáng,
Đôi mắt mơ như vẫn cứ mờ...

Tôi muốn trời đêm mau sáng mau,
Để tôi bớt lạnh, bớt u sầu,
Hừng lên nắng ấm, nhìn giây phút,
Và sẽ không còn nữa khổ đau!!!

San Jose, tháng 08/16/2007
Mai Hoài Thu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét