Thơ: Mai Hoài Thu
Dù xa cách nhưng lòng tôi vẫn đợi,
Sài Gòn ơi! Tôi tha thiết gọi tên,
Người tình ơi! Ôi kỷ niệm êm đềm,
Nhớ da diết... buổi chiều Thu nắng nhạt...
Sầu lữ thứ, ôi! Mảnh hồn phiêu bạt,
Gởi buồn về theo tận cõi trời mơ,
Để thẩn thờ gậm nhấm mảnh hồn thơ,
Tim rã nát - Cõi lòng đau nhức nhối...
Đêm tỉnh mộng nghe lòng mình sám hối,
Ngày và đêm đều giống hệt như nhau,
Khoảng không gian tăm tối vạn u sầu,
Người vẫn sống mà hồn đau tê tái...
Đêm giá lạnh, bước chân buồn chậm rãi,
Căn phòng hoang thêm nỗi nhớ cô liêu,
Uống men cay ly rượu đắng nhớ nhiều,
Mà chẳng trút vơi đi niềm tâm sự!
Rồi Đông tàn - Đêm Xuân về tình tự,
Hồn chập chờn như lạc cõi âm sâu,
Đêm say sưa ân ái ... tuyệt đỉnh sầu,
Tôi ngây ngất với tình đau giẩy giụa...
Hạ tàn sang, tình sầu còn vây bủa,
Sầu nối sầu - chắc có lẽ tình thiêng!
Nặng khối sầu chất chứa mảnh hồn điên,
Có ai đến, gỡ hồn tôi ra khỏi!?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét